55 lượt xem

“Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Giấc Mơ” | BIẾN ƯỚC MƠ THÀNH SỰ THẬT | Phần 2

Chào mừng bạn đến với Sách tóm tắt. Hôm nay mình sẽ gửi đến bạn phần 2, bản tóm tắt của cuốn sách có tựa đề: “Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Giấc Mơ”. Những điều thông thái, tôi học được trong kinh doanh, và cuộc sống, của tác giả: Chip Gaines. Các bạn nhớ nhấn nút đăng ký kênh, và vào nhóm cộng đồng hội đam mê đọc sách cùng Sách tóm tắt, để không bỏ lỡ bất kỳ cuốn sách hay nào. Ngoài ra, bạn cũng có thể truy cập website để mua sách, ủng hộ Sách tóm tắt và tác giả, chắc chắn bạn sẽ thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.

Chương 3. Rơi vào hỗn loạn. Trong những năm tuổi đôi mươi, tôi đã bắt đầu khởi nghiệp, với 3 hoạt động kinh doanh, và hoạt động với cùng một nhóm người Mexico. Chúng tôi là một đội ngũ thân thiết, gắn bó, họ trở thành những người bạn của tôi, và có điều gì đó về văn hóa, và tinh thần làm việc của họ, thực sự khiến tôi bị thu hút. Thật thú vị, khi bạn bắt tay vào làm việc với một ai đó, rồi sau đó, dần phát hiện, tất cả hình mẫu, và giả định ban đầu của bạn về tương lai, bắt đầu sụp đổ, tôi đã trải qua trường hợp y như vậy, sau một thời gian cộng tác, tôi nhận thấy, bản thân mình, thích dành thời gian, ở bên những người bạn đồng nghiệp này hơn, nhóm bạn đại học. Thoạt đầu, tôi thực sự lấy làm kinh ngạc vì điều đó, sau cùng tôi nhận ra rằng, những người tôi cùng làm việc mỗi ngày, là tuýp người tôi kính trọng và yêu quý. Mặc dù có rất nhiều điểm đối lập rõ ràng, nhưng không hiểu sao, những người đồng nghiệp này, lại gợi nhắc tôi nhớ đến ông của tôi. Ông Jaybird, ông sống trong một thời đại khác, khi mà mọi người coi trọng sự chăm chỉ, và tính trung thực trong công việc. Do vậy, càng tiếp xúc với những con người ấy, tôi càng cảm thấy như, mình đang được sống lại, trong những ngày xưa cũ, dù mỗi ngày, chỉ ở bên ông hơn một giờ, tôi chưa bao giờ thấy ai khác, có thể làm việc dưới ánh nắng chói chang, của cả một ngày dài, ngoài ông, quần quật từ lúc bình minh, cho đến khi hoàng hôn, mà không thốt ra một lời than vãn, hay phàn nàn nào. Nhưng những người đồng nghiệp Mexico, lại làm được điều đó, và bởi mối liên hệ kỳ lạ đó, tôi thực sự muốn dành thời gian nhiều hơn bên họ.

Dĩ nhiên, dành thời gian ở đây, có nghĩa là làm việc, đó là tất cả những gì tôi đã làm, suốt tuổi 20 của mình, tôi làm việc, mọi lúc mọi nơi, cùng những người đồng nghiệp tuyệt vời, những người bạn Mexico, tôi vô cùng tôn trọng. Tuy nhiên, tôi gặp phải một trở ngại lớn, khi không đủ trình độ ngoại ngữ, để giao tiếp với họ, khi chúng tôi làm việc cùng nhau, họ đã rất cố gắng, để cho tôi hiểu, và nắm rõ quan điểm của họ. Nhưng tôi thì khá bất lực, trong việc trao đổi ý tưởng với họ, tôi sử dụng lối Tiếng Anh, pha trộn tiếng Tây Ban Nha, sau đó cho ra đời một ngôn ngữ, độc nhất vô nhị của riêng mình, thứ ngôn ngữ, mà dường như còn khiến cho mọi hoạt động giao lưu giữa chúng tôi, bế tắc hơn, hoặc không thì, tôi sẽ dùng ngôn ngữ cơ thể, và biểu cảm khuôn mặt, để cố gắng giải thích cho họ hiểu, họ cần phải làm gì, cuộc trao đổi nào của chúng tôi, trở nên chẳng khác gì, việc theo dõi chương trình Đuổi Hình Bắt Chữ trên truyền hình, ngoài một vài thuật ngữ tiếng Tây Ban Nha cơ bản, và đôi ba từ tiếng nóng, tôi không biết gì hơn, và vì một lý do nào đó, sự thiếu thông suốt này, thực sự khiến tôi nảy ra, quyết tâm học tiếng Tây Ban Nha, có thể xuất phát từ sự khâm phục, và kính trọng với họ, tôi thực sự muốn kết nối với họ, và giúp họ kết nối với tôi hiệu quả hơn, mong muốn học tiếng Tây Ban Nha, và đắm mình trong nền văn hóa, đã nhen nhóm trong tâm trí tôi từ lâu. Vì vậy, ngay sau khi nghe phong phanh, về một chương trình dạy tiếng Tây Ban Nha, tại một tỉnh ven biển, ở gần biên giới Mexico và Mỹ, tôi vô cùng phấn khích, và hứng thú.

Tôi nhìn thời gian biểu của chương trình, phát hiện khóa học chỉ kéo dài 3 tháng, ngọn lửa quyết tâm trong tôi càng bùng lên mạnh mẽ, khi tôi chia sẻ ý tưởng này với cô ấy, khi đó cô vẫn là bạn gái Joanna. Chúng tôi đã xác định quan hệ, và hẹn hò được khoảng 6 tháng, tôi nhớ mình đã rất ngạc nhiên, trước thái độ tích cực của cô ấy. Tôi thực sự rất bất ngờ, người con gái luôn thận trọng, cân nhắc mọi thứ, ngay lập tức ủng hộ tôi tham gia khóa học, tới một đất nước, mà tôi thậm chí còn không biết cách hỏi đường, bây giờ nhìn lại khi ấy, tôi nghĩ cô ấy cổ vũ nhiệt tình như vậy, có lẽ vì cần một khoảng lặng trong mối quan hệ, hoặc đang cân nhắc đến việc, đá tôi hay gì đó. Sự động viên của cô ấy, đã tiếp thêm cho tôi nguồn động lực cần thiết, để tôi thu xếp mọi thứ nhanh nhất, sao cho kịp khởi hành trong thời gian hè, vấn đề lớn nhất, khi thu xếp công việc, nằm ở việc, mùa hè là mùa vụ quan trọng, và có hàng đống chuyện phức tạp cần xử lý, đối với ít nhất, hai trong ba hoạt động kinh doanh của tôi.

Chẳng hạn với việc cho thuê nhà, khách trọ của tôi, hầu hết là sinh viên đại học, nhưng cứ đến hè, là các cô cậu ấy sẽ trở về quê nhà, dù rằng họ đã ký hợp đồng thuê 12 tháng. Tuy nhiên, cũng nhờ vậy, mà tổ chức hoạt động duy trì, và cam kết nghĩa vụ hàng ngày của chủ thuê, trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, chẳng qua tôi phải đòi tiền thuê nhà gắt gao hơn, so với những tháng trong năm, nhất là đối với những đứa ở lại thị trấn, tiếp theo mùa hè, là mùa vụ kinh doanh chính, với doanh nghiệp tu sửa, và cải tạo cảnh quan của tôi. Do đó, có rất nhiều công việc, cần phải xử lý trong thời gian đó, nếu ai trong số các bạn, từng làm chủ những đơn vị kinh doanh theo mùa vụ, chắc hẳn sẽ hiểu tình thế của tôi lúc này, mùa doanh thu, thường tạo ra từ 65%, đến 70% doanh thu hàng năm, bao gồm hai đợt, là mùa xuân, và mùa hè, và số tiền đó, cũng chính là yếu tố chủ chốt, quyết định sự sống còn của doanh nghiệp chúng tôi, vào mùa thu, và mùa đông. Tôi xác định cách duy nhất, để tôi có thể tới Mexico học tập, là nhờ Joanna, giúp tôi phụ trách các hoạt động kinh doanh này, nhưng cô ấy rất có thể sẽ gặp nhiều khó khăn, áp lực, nếu cô ấy không sẵn sàng giúp đỡ, thì rất có khả năng, hoạt động kinh doanh về cảnh quan môi trường của tôi, sẽ không thể trụ được, từ lúc ấy cho đến cuối năm, may sao, nhiều sinh viên đã về quê, nên công việc giặt giũ giảm tải rất nhiều. Vì thế, khối lượng công việc, đang sắp quá tải của Joanna, sẽ không nặng nề hơn. Tôi đã gọi cho cha mẹ mình, và thông báo rằng, tôi sẽ tới Mexico học tiếng Tây Ban Nha, và thành thạo ngôn ngữ này trong 3 tháng, ít nhất đó là mục tiêu của tôi, họ hoàn toàn không ủng hộ kế hoạch này như Joanna, họ khuyên nhủ hết lời. “Chip này, con còn rất nhiều công việc, cần phải xử lý cơ mà, mọi việc làm sao, giống như kỳ nghỉ hè, sau một năm học được chứ, con trai, ai mà chẳng muốn dành đôi ba tháng, xả hơi bên bờ biển ở Mexico, nhưng con đang gánh trên vai, áp lực cơm, áo, gạo, tiền, của những con người đang làm việc cho con, chẳng may kinh doanh thất bại, thì lấy đâu ra tiền, để nuôi sống gia đình của họ bây giờ”.

Sự phản đối của cha mẹ, thực sự làm tôi bất ngờ, vì thái độ đó, chẳng hề giống thái độ mọi khi, của hai người họ chút nào, mặc dù tôi biết, đôi khi họ tỏ thái độ, vì muốn tôi thận trọng hơn, nhưng họ cũng chính là nguồn động viên lớn nhất của tôi, và là những người thầy đầu tiên dạy dỗ tôi nên người, việc cha mẹ đặt ra những câu hỏi thắc mắc, về kế hoạch của tôi như thế này, nhất là khi tôi đã đủ trưởng thành, và chín chắn, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, nhưng vì một lý do nào đó, chắc hẳn là do nhờ sự ủng hộ của Joanna, tôi quyết tâm thực hiện bằng được kế hoạch này. Vì vậy, mặc kệ lời khuyên can của cha mẹ, tôi vẫn tiến hành kế hoạch như dự tính, với sự hỗ trợ của Joanna. Tôi nhẩm thời gian đến trường học tiếng Tây Ban Nha, là trong vòng 90 ngày, và tôi chắc chắn sẽ hoàn thành khóa học tiếng Tây Ban Nha, như thể nó là nhiệm vụ cao cả tôi phải làm. Joanna trịnh trọng đến mức, tổ chức cho tôi hẳn một bữa tiệc chia tay với bạn bè, và người thân, gia đình, để họ có thể nói lời tạm biệt với tôi, khoảng 80 người đã đến tham dự bữa tiệc, tiễn chân tôi tới Mexico. Tôi nghĩ điều đó thật ngọt ngào, và hạnh phúc, nhưng cũng có vẻ hơi kỳ quặc, vì thực tế là, tôi chỉ vắng mặt trong 3 tháng mà thôi. Tuy vậy, tôi không bao giờ từ chối một bữa tiệc nào cả, tôi gặp gỡ hết người này, đến người khác, thể hiện sự háo hức, phấn khích với những điều sẽ học được, từ một nền văn hóa khác biệt, tôi nói chuyện với rất nhiều người, và có một bài diễn văn cảm động đến mức, khiến mẹ tôi bật khóc.

Giờ nghĩ lại, Joanna thừa nhận rằng, cô không hiểu tại sao lúc ấy, cô lại khuyến khích hành vi khoa trương như vậy, nhưng dù sao lúc đó, cô đã làm như vậy. Joanna thậm chí còn đặt một chiếc bánh lớn, với dòng chữ: “Chào tạm biệt người dấu yêu, tiếng Tây Ban Nha”. Khi ấy, Joanna đang làm kế toán toàn thời gian, cho đại lý Firestone, của cha cô ấy. Tôi luôn thích thú, khi nhìn cô ấy một tay nhập số liệu trên máy tính, một tay thì lật qua, lật lại các hóa đơn, cô ấy sẽ điên cuồng làm việc, với những con số, và chỉ khi xử lý xong tờ hóa đơn cuối cùng, cô ấy mới nghỉ tay. Joanna có thể đối chiếu, và xem xét các khoản, tỉ mỉ, kỹ càng, đến từng đồng lẻ. Tôi chắc chắn khi tôi rời đi, chỉ cần có Joanna, hoạt động kinh doanh sẽ được quản lý tốt. Tôi đã nói với tất cả những đồng nghiệp, bằng thứ tiếng Tây Ban Nha vỡ lòng, rằng nếu họ cần bất cứ điều gì liên quan đến công việc, họ có thể tới Firestone, vào giờ hành chính, để gặp cô ấy.

Lúc đó, với tất cả sự phấn khích, về chuyến đi xa, tôi không hề nhận thức được rằng, những gì tôi kỳ vọng ở Joanna, sẽ khiến cô ấy gặp rất nhiều khó khăn, tôi biết cô ấy có một công việc toàn thời gian, nhưng lại đánh giá thấp, lượng công sức phải bỏ ra, để điều hành hoạt động của 3 doanh nghiệp, trong 3 tháng, tôi cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng, mình không đòi hỏi cô ấy, phải làm quá nhiều thứ, tất cả những gì cô phải làm, chỉ là danh sách việc cần làm. Joanna quản lý 3 quy trình thủy lợi, tưới tiêu, kiểm tra việc xây dựng tường ngăn, thu tiền thuê nhà của 30 sinh viên vào đầu tháng, gửi số tiền đó vào ngân hàng, cũng vào đầu tháng, đảm bảo chi trả mọi khoản vay, kiểm tra khu giặt đồ, 2 lần mỗi tuần, để đảm bảo vật dụng cần thiết không bị thiếu, tưới cây, cho bò ăn, cho cá ăn. Dĩ nhiên, tôi cũng phải làm, tất cả những việc này trước khi rời đi.

Chip thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiền mặt, ghi lịch trình chuyến đi, và cuộn băng cassette, nhuộm làn da thành màu nâu rám nắng, đây chính là thời điểm, để bạn nắm được phương pháp, tôi đã sử dụng, để xoay sở với tình hình tài chính lúc đó, tôi đã tự tìm tòi, và học hỏi rất nhiều, trong quá trình, hoàn tất thủ tục đăng ký, hoạt động kinh doanh, nhưng lại quá thờ ơ, với việc cân bằng sổ sách. Thậm chí, tôi còn không biết, mình có bao nhiêu tiền trong tài khoản ngân hàng, khác hẳn với bây giờ, khi bạn chỉ cần đăng nhập Internet, là ngay lập tức, có thể nắm rõ toàn bộ tình hình tài chính của mình, cách điều hành của tôi lúc ấy khá lỗi thời, tôi viết Séc khi nào cảm thấy cần thiết, không viết chúng khi tôi thấy không cần, tôi thường để một xấp tiền mặt trong ví, và khi sắp tiền đó còn dày, tôi nghĩ mọi chuyện chẳng có gì đáng lo ngại cả, khi xấp tiền mỏng dần, tôi sẽ bắt đầu tiết chế, và chi tiêu dè dặt, các hoạt động kinh doanh, hiện là nguồn tiền chính, trong chuyến đi của tôi lần này, như thể thấy mọi chuyện chưa đủ phức tạp, chỉ vài ngày trước khi rời thị trấn, tôi phát hiện, bộ tản nhiệt của xe tải gặp vấn đề, tôi đã đưa nó tới cửa hàng sửa chữa, và họ giải thích rằng, có một vết nứt nhỏ, khiến bộ tản nhiệt không hoạt động tốt, lý tưởng nhất, là thay thế bộ phận mới, nhưng lúc này, tôi không chi trả cho khoản sửa chữa như thế. Vì vậy, tôi đã chữa cháy, bằng cách dùng keo tản nhiệt, hàn vết nứt, và cầu nguyện rằng, chiếc xe tải sẽ tới được bãi biển, ngay trước khi tôi rời khỏi cửa hàng, anh ấy nhắc tôi, tốt hơn hết, tôi nên chuẩn bị một bình nước, có thể tích tầm 4 lít dự phòng, lời khuyên này nghe cũng có lý, giữa việc tốn tiền thay phụ tùng mới, so với dùng keo hàn chỗ nứt, và cứ 320km phải dừng lại đổ nước làm mát bộ tản nhiệt, thì tôi gần như chắc chắn, sẽ chọn phương án đó.

Vì vậy, tôi đổ đầy bình nước, xách theo một chiếc vali, cùng một chiếc ba lô, đựng các vật dụng, có giá trị của mình, sau đó tôi ôm sinner, một chú chó, được cho lại của một người bạn đối khố, tên này chuyên trị cùng tôi, đầu têu những trò quậy phá, rồi chúng tôi khởi hành, trên chiếc xe tải, với bộ tản nhiệt bị nứt. Suốt hành trình 36 giờ lái xe, đến trường ngôn ngữ, tôi và sinner, đã dự trù ngân sách nguyên một tuần, chúng tôi dành nhiều thời gian nghỉ ngơi, tại các trạm nghỉ trên hành trình, để không bị mệt lửng trên đường, cứ đi được vài trăm dặm, tôi lại dừng lại, để nạp làm mát bộ tản nhiệt, và đổ đầy bình nước, may mắn là, tôi luôn tìm được một thị trấn nhỏ, ở gần Trạm Xăng.

Nhưng rồi may mắn cũng hết, sau 12 tiếng gắng sức trên đường, ở giữa vùng sa mạc Mexico, xe tải của tôi bắt đầu biểu tình, vì bộ phận tản nhiệt quá nóng, tôi không thạo về xe cộ, nhưng đủ nhạy bén, để nhận ra tình huống nghiêm trọng của bản thân lúc này, bộ tản nhiệt lúc đầu đi 320 km, đến 480 km, mới cần làm mát, thì nay chỉ mới đi khoảng 48 km, là đã phải đổ nước rồi, và tôi ở giữa sa mạc, không tìm được nguồn nước bổ sung. Vì vậy, bên cạnh chiếc xe tải nóng hầm hập, nắp capo mở tung, tôi đứng ngẩn ngơ giữa đồng không, mông quạnh, không thị trấn, không chạm xăng, cũng chẳng thấy bóng dáng bất cứ ai trong tầm mắt, tôi vẫn cảm thấy khá lạc quan, xét cho cùng, hai việc tôi thích nhất, giải quyết vấn đề, và phiêu lưu, cả hai hiện đang kết hợp, thành tình huống này.

Tôi không biết mình đang ở đâu, và không nói sõi tiếng bản địa, đây chính là cơ hội tuyệt vời, để tôi thách thức bản thân vượt qua, những điều tưởng chừng như không thể, tôi đứng trên nóc xe tải, để quan sát tình hình xung quanh, và nhìn thấy một dòng suối nhỏ, cắt ngang qua con đường mòn, tôi nhảy xuống nắm lấy sợi dây thòng lọng, cầm chiếc bình rỗng lên, huýt sáo gọi sinner, đi thôi nhóc, và chúng tôi đi tới nguồn nước, chúng tôi đi bộ khoảng 1,6 km, dưới tiết trời nắng như đổ lửa, để đến dòng suối, mà tôi đã nhìn thấy, lấy đầy bình nước, thì bất ngờ gặp một con bò brama, đang lững thững một mình, tôi đã gặp rất nhiều loại gia súc mỗi ngày, nhưng tôi phải nói giống bò Mexico, dường như có điểm gì đấy rất khác biệt. Đừng hỏi, tại sao chúng tôi không hề thấy chú bò này suốt quãng đường đi đến dòng suối, vì bất kể là nó xuất hiện ở ngóc ngách khỉ gió nào, thì bây giờ nó đã đứng giữa chúng tôi, và chiếc xe tải, và hình như nó bắt đầu nổi điên.

Chắc hẳn, trông tôi lúc ấy thật khôi hài, vắt chân lên cổ mà chạy, cùng với một chú chó lai, cắp theo bình nước 4 lít, nặng khoảng 2 kg, và nắm trong tay chiếc thòng lọng rẻ tiền, chạy bán sống bán chết, thoát khỏi sự truy đuổi của một con bò, ở giữa nơi khỉ ho cò gáy, không biết là đâu này, tôi càng chống cự lại con vật đang trong cơn thịnh lộ, tôi càng hao tổn nhiều lượng nước quý giá hơn, và cái sợi thòng lọng rẻ tiền, tôi mua tự vệ đó, dường như còn khiến tình hình tồi tệ hơn, điều duy nhất cứu vớt tôi lúc ấy, là khả năng tự vệ mạnh mẽ của sinner, cái bình bắt đầu trở nên nhẹ bẫng, nhẹ đến mức, tôi hoàn toàn có thể dùng nó để tấn công con quái vật này, như sử dụng một chiếc chổi lông để gãi ngứa. Cuối cùng, chúng tôi cũng xua được nó sang phía bên kia của đồng cỏ, và vào khoảnh khắc đó, tôi thực sự thở phào, khi thấy bản thân còn sống, tôi nhanh chóng đổ chỗ nước ít ỏi còn lại vào bộ tản nhiệt, đến giờ tôi vẫn còn nhớ tiếng xèo xèo mà nó phát ra, tôi đã tưới đẫm bãi cỏ, và con bò đó bằng phần lớn lượng nước, mà chiếc xe tải của tôi cần đến, để có thể đi tiếp, và không đời nào tôi sẽ lại đi trên con đường có con bò ấy, một lần nữa, để tới dòng suối xa xôi đó lấy thêm nước.

Chiếc xe của tôi ì ạch, chạy tầm 8 km, thì trông thấy một trạm xăng nhỏ, tôi không mấy hân hoan về điều này, nếu chẳng may trạm xăng đó xa hơn chút nữa, chắc hẳn cả tôi, và sinner có thể đã chết, như những người kém may mắn, trên sa mạc Mexico rồi. May mắn thay, có một nhân viên trực ở đó, và do không thể giao tiếp, nên tôi tự cho phép mình nhìn, và lục lọi kho chứa đồ đạc, và thiết bị của anh ấy, khi tôi mở ngăn kéo, tôi nhìn thấy một tuýp nhựa hiệu JB, đã dùng hết phân nửa. Nếu bạn không biết đó là gì, thì về cơ bản, loại đấy là phiên bản công nghiệp, của keo Super Clu, người nhân viên giúp tôi tháo dỡ bộ tản nhiệt trên xe tải, sử dụng thứ keo dán thần kỳ này dán vào chỗ nứt, và sau đó, lắp lại vào chỗ cũ, hiển nhiên là người đàn ông đã phân vân nhìn tôi, không biết liệu phương pháp tạm bợ này có hiệu quả hay không, nhưng quả thật, đó là cố gắng hết sức của tôi lúc ấy, cân nhắc tới tính hiệu quả của phương án.

MUA SÁCH ỦNG HỘ SÁCH TÓM TẮT & TÁC GIẢ
THÔNG TIN CHÍNH THỨC CỦA SÁCH TÓM TẮT

error: Cảnh báo! Bạn không thể COPPY!
0848775566
icons8-exercise-96 challenges-icon chat-active-icon
chat-active-icon