54 lượt xem

“Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Giấc Mơ” | BIẾN ƯỚC MƠ THÀNH SỰ THẬT | Phần 3

Chào mừng bạn đến với Sách tóm tắt. Hôm nay mình sẽ gửi đến bạn phần 3, bản tóm tắt của cuốn sách có tựa đề: “Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Giấc Mơ”. Những điều thông thái, tôi học được trong kinh doanh, và cuộc sống, của tác giả: Chip Gaines. Các bạn nhớ nhấn nút đăng ký kênh, và vào nhóm cộng đồng hội đam mê đọc sách cùng Sách tóm tắt, để không bỏ lỡ bất kỳ cuốn sách hay nào. Ngoài ra, bạn cũng có thể truy cập website để mua sách, ủng hộ Sách tóm tắt và tác giả, chắc chắn bạn sẽ thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.

Chương 5. Thương tích. Có thể bạn đã từng ngưỡng mộ, vết sẹo trên trán vào lần đầu tiên bạn nhìn thấy tôi, đó là một vết sẹo trông khá ngầu, vết sẹo này chính là chiến tích, ngay sau khi cậu con trai đầu tiên. Drake ra đời, Joanna ghi nhơ chi tiết tốt hơn tôi, và cô ấy đảm bảo sự kiện đó, xảy ra khi nhóc Drake, chỉ mới được vài tuần tuổi, tôi thì nhớ rằng, lúc đó nó lớn hơn thế, nhưng đằng nào cũng không quan trọng, điều đáng nói, sự cố gây ra vết sẹo ấy, chính là một hồi chuông cảnh tỉnh dành cho tôi, khi ấy tôi đang xoay sở, để mua một chiếc xe máy bốn bánh mới, để tôi nói cho bạn biết nhé, đối với một đứa trẻ lớn lên ở Texas, thì chiếc xe máy 4 bánh xịn sò, ngang một chiếc Ferrari vậy, điều đó thật tuyệt vời, nhưng cũng là một khoản đầu tư lớn, nhất là khi Joanna và tôi, đang sống trong một ngôi nhà rộng tầm 75 mét vuông, đồng thời phải chăm bẵm một em bé sơ sinh. Chúng tôi đã tích góp được một ít tiền mặt trong tháng đó, và nhận ra đã đến lúc phải ra ngoài, và sống với giấc mơ của mình.

Vì vậy, tôi đã mua chiếc xe 4 bánh, mà không mảy may suy nghĩ gì thêm, sau đó, tôi và Joanna đã luân phiên nhau sử dụng nó, chẳng qua chỉ là ngồi lên xe, thong dong dạo chơi cùng Drake. Kỳ lạ làm sao, khi chúng tôi luôn kéo nhau làm việc ngu xuẩn nào đó, bất cứ khi nào chúng tôi ở cùng nhau. Joanna đặt Drake ngồi đó, trong chiếc xe đẩy nhỏ xinh phía bên kia. Vì vậy, tôi tự dưng muốn thể hiện một chút cho cô ấy, và cậu bé mới sinh, tài năng thiên bẩm của mình. Dù sao, thì Joanna và tôi, bắt đầu những trò tinh nghịch, lái xe phóng lên đê đất, và thực hiện một cú nhảy tiếp đất, thành thật mà nói, tôi không nhớ chính xác xảy ra chuyện gì tiếp theo, nhưng hình như tôi rồ máy đi lên một bờ kè, như thế nào ấy, tôi đã nghĩ rằng, tôi có khả năng thực hiện một cú leo dốc, và lơ lửng trong không trung, như vận động viên đua xe mạo hiểm, trong trò chơi S game vậy.

Ban đầu, tôi chỉ định cán định, và quay đầu xe đi xuống, giống như người trượt ván, dừng lại trên một sườn dốc thoai thoải, trước khi trượt xuống, chẳng qua mọi chuyện không như ý muốn, tôi chạy và phóng chiếc xe bốn bánh đó, thẳng xuống bên kia bờ kè, một vách đá dốc đứng, và cách mặt đất tầm 6m. Tất cả những gì tôi còn nhớ là, cảm giác tuyệt quá, tiếp thôi nào, như tôi đã nói, tôi không nhớ chính xác những gì đã xảy ra, nhưng tôi nhớ là, cơ thể tôi đã bay khỏi chiếc xe, còn tay thì vẫn nắm lấy tay lái, tốc độ đó đã đẩy đôi chân ra đằng sau, trông tôi đang bay như Superman, trong không trung vậy, tôi nằm song song mặt đất, còn chiếc xe thì trượt khỏi tay tôi, và lao về phía trước, tôi nắm lấy càng xe, cố gắng kéo nó về, giá như tôi có thể kéo bản thân, trở lại chỗ ngồi, sau đó nhảy xuống, ắt cảnh tượng đó, sẽ là huyền thoại, như một vận động viên lái xe mô tô chuyên nghiệp, bay trên không trung, thực hiện một cú nhảy vọt nguy hiểm, sau đó hạ cánh với thái độ thong dong trong, khi cả sân vận động chật kín người đồng loạt hô vang. “Chip, chip, chip, chip”. Bấy nhiêu đó không phải làm tất cả, trong tích tắc, chiếc xe máy bốn bánh và tôi tách khỏi nhau. Tôi ngã xấp vào đám cây bụi, từ độ cao gần 6 m, cú ngã này, hoàn toàn khác so với cú vấp ngã trên mặt sân, cả Joanna và tôi đều nghĩ, tôi đã quá sợ hãi trong khoảnh khắc đó, bởi thậm chí, tôi còn không đủ tỉnh táo vươn cánh tay, để bảo vệ khuôn mặt cơ mà, vì tôi dù sao cũng yêu quý khuôn mặt của mình lắm, mọi sự ập tới chóng vánh đến mức, thần kinh phản xạ của tôi, thậm chí chưa kịp xử lý, tôi cứ ngỡ, lực tác động đủ để khiến tôi gãy cổ, hoặc nghẻo luôn rồi chứ, nhưng may thay, tôi vẫn còn sống, có lẽ tôi nên tiếp tục, và khoe khoang thêm một chút về điều đó, vì xét cho cùng, tôi đang viết một cuốn sách về tôi, và làm gì có chỗ nào thích hợp, để nói về độ tuyệt vời của bản thân, hơn cuốn sách của chính mình cơ chứ, bạn hiểu mà, chỉ vài giây sau khi hít đất, tôi tì nắm tay xuống lớp cát, dựng dậy hai đầu gối, và từ từ nâng người lên.

Trong khi đó, Joanna với chiếc ghế an toàn trong tay, cùng bạn tôi, và vợ anh ấy, hốt hoảng chạy tới, lúc ấy tôi bắt đầu thấy máu chảy xuống, chỉ trong vài giây, máu của tôi thấm đầy trên mặt đất ngay, tại chỗ tôi quỳ gối. Tôi kéo áo lên, và dệt vào chán mình. Chip, chúng tôi nghĩ anh đã chết rồi đấy, toàn bộ sự việc này, khiến cho tôi chợt nhớ đến trường hợp của Lorenzo Sanchez. Tóm lược cơ bản: Lorenzo Sanchez, là một nhà đấu bò chuyên nghiệp, từng đoạt nhiều danh hiệu lớn, anh đã gặp phải một trong những tai nạn, thảm khốc nhất trong lịch sử của môn thể thao này, khi đang tham gia thi đấu, cùng những hề đấu bò, một con bò khét tiếng tên Toro Bravo, đã đá một cú rất nhanh, và mạnh, khiến khuôn mặt của Lorenzo Sanchez, đập vào bướu trên lưng con bò đó. Sự va chạm đã khiến, anh vỡ hết cơ xương trên mặt. Sau đó, con bò Toro Bravo đã đá tung cơ thể mềm rũ của Lorenzo Sanchez lên cao, rồi rơi sầm xuống đất, như một con búp bê nhồi bông, nhưng bằng cách nào đó, trong khi toàn thể đám đông đang sững sờ, thì Lorenzo Sanchez đã đứng dậy, nhờ một chút hỗ trợ từ hề đấu bò, tự anh đã bước ra khỏi đấu trường. Dù sau đó, anh sẽ phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, để tái tạo cơ mặt của mình, tôi nhớ một số trang báo đã nói rằng, cú đá có thể giết chết một người bình thường, đã không thể đánh bại được Lorenzo Sanchez.

Được rồi, trở lại với hiện trường vụ tai nạn, chúng tôi quay sang vợ của John, vốn là chuyên gia y tế duy nhất trong nhóm, nhờ cô ấy xem xét tình huống xem, liệu tôi có cần khâu vài mũi không, tôi kéo chiếc áo xuống, đầu cô ấy run rẩy ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của tôi, cô nhanh chóng quay đi, che giấu và kêu lên, có chứ, cậu chắc chắn cần khâu vài mũi đấy, vào thời điểm đó, chúng tôi không có bảo hiểm y tế. Vì vậy, chúng tôi gọi cho anh rể, David Marcon, cha anh ấy là một bác sĩ địa phương, và có bạn bè trong thị trấn, hôm đó là ngày chủ nhật, các phòng khám đều đã đóng cửa, nhưng ông Marcon nói rằng, ông sẽ gặp chúng tôi ở đó trong vài phút tới. Tôi hình như vẫn còn nợ ông, khoản tiền chạy chữa cho khuôn mặt của mình, tôi không bao giờ quên, âm thanh mà tôi nghe được, trong quá trình bác sĩ Marcon sát trùng, để chuẩn bị khâu vết thương. Cộc, Cộc, Cộc. Tôi căng mắt cố nhìn xem, cái quỷ gì đang tạo ra tiếng ồn ào khó chịu đó, sau đó tôi nhận ra, bác sĩ Marcon, đang lấy những viên sỏi nhỏ ra khỏi vết thương, và thả chúng vào một cái bát bằng thép không rỉ.

Sau khi chúng tôi rời khỏi phòng khám, ngày hôm đó, tôi nhớ Joanna và tôi, đã đi mua một cặp kính râm to bản, tôi đoán chắc việc đeo kính đủ ngầu, để mọi người khỏi phân tâm, nhìn đến lỗ hỏng trên khuôn mặt của tôi, trong tôi như vừa bị một cái máy kéo, hoặc cái gì đó tương tự kén qua vậy, và đó là quá trình, tôi có được vết sẹo thú vị này. Thành thật mà nói, nếu còn ở độ tuổi 20, điều duy nhất tôi cảm thấy, sau khi sống sót qua vụ tai nạn đó, là niềm tự hào, niềm tự hào tuyệt đối, không thể chỉ trích của người Texas. Nhưng thực tế là, tôi đã có suy nghĩ khác, sau khi rời bệnh viện ngày hôm đó. Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Joanna, và đứa con trai bé bỏng của tôi, trên chiếc ghế an toàn trong xe hơi, tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch, có chuyện gì xảy ra với tôi vậy. Tôi thường rất háo thắng, nhớ lại hồi học trung học, khi nhóm bạn neo lên cầu, văng mình xuống một hồ nước, tôi sẽ là đứa trèo cao nhất, cao hơn bất kỳ, ai chỉ vì tôi không muốn chịu thua kém, những nhà mạo hiểm nói chung, là kiểu người liều mình, để chinh phục mọi thứ, và leo lên đỉnh cao. Chúng tôi sẽ không cảm thấy là mình đang sống, trừ khi tới được ngưỡng định đó, sự kích thích, xuất phát từ trải nghiệm mạo hiểm, khiến những người như tôi, cảm thấy bản thân mình đang sống. Vì vậy, phần lớn thời gian tôi dành cho sự mạo hiểm đó, vì tôi nghĩ nếu tôi không cố gắng bất chấp, nếu tôi không đẩy bản thân đến mức tối đa, thì tôi đã đi lùi một bước, hoặc trở nên nhạt nhòa như bao người khác, hoặc có thể. Ôi chúa, tôi cũng chỉ là một kẻ bình thường, chẳng có gì đặc biệt, hay nổi trội, và cuộc sống một cuộc sống tẻ nhạt, và sự tầm thường trái ngược với những gì tôi hằng mong muốn.

Nhưng lúc nhìn vào Joanna và Drake, sau khi sống sót trở về, từ ranh giới sinh tử, một ý nghĩ hoàn toàn mới mẻ, đã lóe lên trong đầu tôi. Giờ tôi đã có những điều quý giá, đáng trân trọng, sự thôi thúc mạo hiểm, từng giúp tôi cảm nhận sự sống, đã thay thế bởi niềm vui, sự hạnh phúc, khi được trở thành một người chồng, và người cha, với tôi, vợ và con trai quan trọng hơn tất cả những mong muốn, chứng minh bản thân là một người đàn ông đích thực, luôn tìm đủ cách làm điều ngu xuẩn nào đó, để đi lòe thiên hạ, mặc dù tôi không có dự định ngừng thử sức, với những thách thức mới, nhưng tôi đã nhận ra, đã đến lúc mình phải chín chắn hơn, tôi từ bỏ việc làm những chuyện kỳ quặc, và nguy hiểm, dẫn tới tình cảnh đáng sợ ấy nữa.

Ví dụ, như thú vui xa xỉ, là lái xe xuống vách đá, và suýt chết lần nữa, xa xỉ ở đây nghĩa là, hồi trước tôi tưởng tượng, khi lớn lên, tôi sẽ đột ngột rời khỏi trái đất này, như một cú đánh úp bất ngờ trong võ thuật, và tôi đã dành rất nhiều năm, để mặc sự liều lĩnh ấy thôi thúc bản thân hành động, nhưng vào thời khắc quan trọng, tôi nhận ra rằng, chẳng có gì là đáng mặt anh hùng, hay trông ngầu xí quách trong chốc lát, rồi chết vì sự ngu ngốc, dại dột của bản thân, và mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều cho vợ, và con cái, khi bạn ngồi xe lăn, hoặc qua đời. Giờ đây, tôi vẫn làm những việc, mà người bình thường, thường cho là quá liều lĩnh, nhưng đó không còn là những việc có thể gây ra, những hậu quả bi thảm, rủi ro mà tôi quyết định đối mặt đã khác, thậm chí đã tính toán, và cân nhắc kỹ lưỡng nhiều hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là, chúng không đem lại cảm giác phấn khích, tôi đã là người chồng, và người cha.

Bởi vậy, tôi ý thức rõ hơn, ảnh hưởng đối với người khác, về những lựa chọn mình thực hiện. Tôi đã thề rất nhiều điều với Joanna, vào ngày cưới của hai chúng tôi, và tôi dự định sẽ thực hiện sao cho tốt, từng lời hứa đó, tôi vẫn rất ủng hộ việc tin tưởng vào bản năng của mình, và khi cần thiết, hãy chấp nhận mạo hiểm nhảy vọt, để thách thức giới hạn của bản thân, có rất nhiều thứ, đáng để chúng ta lao vào tìm tòi, dù có thể ta chưa biết chúng là thứ gì, nhưng đừng có dại dột, đánh đổi cuộc đời mình, hãy để dành sự can đảm của bạn, cho những điều cần thiết thôi nhé.

MUA SÁCH ỦNG HỘ SÁCH TÓM TẮT & TÁC GIẢ
THÔNG TIN CHÍNH THỨC CỦA SÁCH TÓM TẮT

error: Cảnh báo! Bạn không thể COPPY!
0848775566
icons8-exercise-96 challenges-icon chat-active-icon
chat-active-icon